Sunday, 22 October 2006

Em trở về quán cũ thân quen


Em trở về quán cũ thân quen
Tìm đến chỗ ngồi kỷ niệm
Vết café loang lổ mặt bàn…

Ở một nơi nào đó trong tâm hồn
Những điều ngỡ đã ngủ yên
Bỗng cựa mình thức dậy
Cánh ngọc lan vương vãi trên sân
Cũng làm em nhớ lại
Ngày xưa… Ngày xưa… Mình yêu nhau…

Nắng buổi chiều hờn dỗi trốn đi đâu
Giấu biệt hơi ấm một thời từng cảm nhận
Rồi nắng cũng tắt thôi
Có gì mà trách hận
Nắng làm sao giữ nổi bóng người !

Nợ nần gì gió khéo trêu ngươi
Đi qua bao nẻo đường
Mà cứ trả mãi về em tiếng cười anh dạo ấy
Mỏi chân rồi gió ơi người có thấy
Hạnh phúc xa hoa một cách đau lòng ?

Liệu bây giờ anh còn nhớ gì không
Có thóang nghĩ về em có sống cùng kỷ niệm?
Tình yêu vốn buồn như là định mệnh
Định mệnh buộc chúng mình xa nhau…

Chờ đợi quá lâu
Tách café nguội ngắt !
Thôi về thôi, nắng đã tắt thật rồi...

(Khuyết danh)

0 comments:

Post a Comment