Tuesday, 17 October 2006

Chông chênh


Chông chênh

Có một ngày ta mất nhau
Cơn lốc cuộc đời hút em vào gió bụi
Ta cuộn mình đơn độc
Vật vã lòng trong cơn khát đam mê

Thổn thức đông về
tê buốt bờ vai
Câu thơ cõng ta nửa đời hụt hẫng
Đã bao lần ta ôm đàn nắn phím
Chuốt muộn phiền đến bật máu bàn tay

Không giữ nổi em giữa cung trầm dấu lặng
Làm sao ta ru ta
Khi chuỗi ngày quá khứ
Rong rêu còn chưa xóa hết đời nhau
Có bao giờ em ngoảnh lại phía sau
Ta tát cạn cả đời ta trong miền dâu bể
Trán hằn lên nghìn dấu hỏi
Vẫn không hiểu nổi
Trên tay em - tại sao vầng trăng vỡ?

Chiếc lá cuối thu nhuốm lên màu lửa
Không làm ta ấm lúc chiều đông
Ta chưng nắng cất vào khoảng trống
Đã bao mùa ủ men
Nắng vàng lên nỗi nhớ
Trái tim ta cũng quên điều nặng nợ
Trăng khuyết tròn …
Đêm vẫn cứ chông chênh.

(Khuyết danh)

0 comments:

Post a Comment