Thursday, 26 October 2006

Em chỉ là ngọn cỏ mong manh


Em chỉ là ngọn cỏ mong manh
E ấp mọc trên đoạn đường đầy gió
Anh đến mang tình yêu qua lối nhỏ
Vướng vào hồn em

Em chỉ là ngọn cỏ vô danh
Mang yếu đuối của một thời nông nổi
Anh đi qua đời em những dấu chân để lại
Lòng chợt buồn vu vơ

Từ bao giờ em đã biết làm thơ
Trong bài thơ em mùa thu bật khóc
Anh gió thoảng lạnh se về trên tóc
Em hóa vàng khi đông ghé chân sang.

(Khuyết danh)

0 comments:

Post a Comment