Xộc xệch
Sao lại cứ phải trở về
Không ra đi mãi mãi ?
Hay là ở hẳn lại
Cho cuộc đời không còn những cách xa ?
Đường em đi có bao nhiêu ngả
Mà cứ phải về Hà Nội nhỏ nhoi kia ?
Về đếm những hạt mưa
Không còn mềm như tóc người xưa ấy
Về soi gương thấy lại
Một cuộc tình mãi vẫn chưa qua...
Này thì phố phường, này thì chợ hoa
Này ba hàng cây, trường xưa lối cũ
Thỏa mãn chưa những thương yêu ấp ủ ?
Rượu đâu cay bằng nỗi nhớ lên men …
Cả nỗi đau rồi cũng sẽ quen,
Anh nói thế sau những ngày cô độc
Sau những ngày cuồng điên hy vọng
Em về đây rồi,
sao những ô cửa vẫn vàng mắt đợi mong ?
Nước mắt long đong
Tìm chỗ nấp giữa tiếng cười bất chợt
Giữa nụ hôn nhòa nhạt
Chỉ một vị biệt ly …
Đừng nhắc đến một ngày ra đi
Vì cũng giống bao ngày ở lại
Xa cách vô biên, xa cách mãi mãi
Dù vẫn ở nơi này
Vẫn tơi bời nhớ nhau ...
Chẳng còn sông sâu, chẳng có núi lở
Nhưng vẫn còn cách trở
Vẫn những tiếng thở dài , đánh mất ,rồi đi qua.
Thành phố buồn ngồi ngắm những cách xa
Dù có người trở về hay ra đi mãi mãi
Những con đường rộng dài
Đi suốt đời cũng chẳng gặp được nhau ….
(Lan Maika)
0 comments:
Post a Comment