(Bắt đầu nhớ, bắt đầu thương và bắt đầu từ giã ....)
Em lại một mình như chưa từng có anh
Ô cửa màu xanh suốt một đời đóng cửa
Bao hy vọng giờ thành con sóng nhỏ
Đập hai đứa mình rồi thành bọt tan đi…
Chúng mình từng tin cuộc sống diệu kỳ
Như tấm bưu thiếp trước thềm nhà trong ngày sinh nhật
Như phong thư hôm qua còn chứa đầy hạnh phúc
Để bây giờ xếp lại thành nỗi đau!
Câu chuyện chúng mình không có kẻ đến sau
Không có chia tay ,hờn ghen nông nổi
Chỉ số phận có điều gì giận dỗi
Bắt chúng mình mất nhau…
Em không biết phải bắt đầu từ đâu
Để quên anh đi như chúng mình từng hứa
Nước mắt em tưởng chừng không còn nữa
Mà vẫn trào khi nghĩ về anh
Em còn lại một mơ ước không thành
Một nỗi nhớ và niềm tin đã mất
Còn lại cho anh chỉ là câu hát
'' Chẳng còn gì nguyên vẹn…’’phải không anh?
Em vẫn ngồi bên cửa sổ những đêm rất xanh
Để thấy vì sao có khuôn mặt anh trên đó
Ngôi nhà của em trong ước mơ bé nhỏ
Cả một đời sẽ chẳng thể có anh
Ở đâu đó mùa hạ đến rất nhanh
Nhưng chúng mình chẳng thể nắm tay nhau như bao người trên phố
Chẳng thể nói ''anh- em''dịu dàng qua hơi thở
Như câu chuyện buồn em viết dở dang
Anh từng bảo em một bình minh có những ánh nắng vàng
Nhưng em sẽ nắm tay ai qua những ngày tăm tối ?
Câu thơ em viết sẽ chẳng còn ai hỏi
Chẳng còn những câu '' vui vẻ như nhảy nhót ''mà anh nói hôm xưa
Chẳng còn nữa những phút giây vui đùa
Bởi hai đứa biết cuộc đời rất thật
Như dòng máu chảy trong chúng mình từng ngày rần rật
Em chẳng bao giờ muốn nhắc đến đâu anh!
Rồi thời gian sẽ qua rất nhanh
Ai cũng có một cuộc đời rất khác
Một người để yêu thương hơn trăm nghìn người khác
Nhưng chẳng bao giờ chúng mình…phải không anh?
23.5.04
(Lan Maika)
0 comments:
Post a Comment