Mặt trời không bao giờ có thật
Nếu một ngày.
Trời,
Không còn mưa nắng.
Nếu một ngày
Không còn
Ngày đêm...
Nếu một ngày
Thời gian không còn trôi.
Nếu một ngày
Hoa lá và cỏ cây
Không còn,
Sinh sôi nảy nở và
Em không còn yêu như ngày đầu.
Nếu quanh ta
Không còn bất cứ gì.
Thì, điều gì làm cho ta.
Nghĩ, về những gì đã từng tồn tại.
Và, liệu rằng,
Ta có nuối tiếc lấy một mảy may?.
Ở nơi không tồn tại kia
Em liệu có muốn trả lời.
Rằng: Mặt trời, mặt trăng đi đâu?
Và, Gió đuổi theo mây về chốn nào?
Vì sao, cây cỏ lá hoa không sống trên mặt đất?
Em ra đi vì đâu?.
Nhưng trên tất cả
Xin hãy gượm đã
Để ta, tìm, lại một lần.
Có thể, gió đùa mây và
Trăng trốn mặt trời
Hoa lá buồn
Cây cỏ khóc theo chăng?
Em đi,
Đâu gì níu giữ
Những ngặt nghèo tạm bợ vốn là chi?.
Rồi ta tìm ra sự thật
Rằng: Mặt trời không bao giờ có thật.
Thì cớ gì, lại có khuôn trăng?
Mặt đất kia vốn nào có thăng bằng
Và hoa cỏ
Từ hàng triệu năm đã mục
Thành những viên ngọc đen chìm sâu.
Em sinh ra
Không phải để nếm trải những niềm đau
Thì sao lại, chẳng đi về miền xa đó.
Có những điều hiển nhiên
Tự đánh mất
Thân mình.
(ngoc_nam ttvnol)
0 comments:
Post a Comment