Friday, 24 August 2007

Từ yêu anh con phố yên bình


Từ yêu anh con phố yên bình
mùa quạnh vắng đã lâu
Đêm nay trời đầy sao
Em tự hỏi linh hồn anh ở đó?
Tiếng vĩ cầm của loài côn trùng nhỏ
Ngân nga mãi trong đêm...

Em không biết bao giờ trời bất chợt mưa
Cho muộn phiền thả trôi theo thuyền giấy
Chỉ biết đêm ngày mòn gót mỏi
ròng rã một cuộc chơi

Tiếng thở dài chùng xuống thật sâu
Nỗi buồn nhẹ tênh ngồi cạnh em không màu không mùi không vị
Từ độ ánh sao anh ngang qua rồi vụt tắt
Em có người bạn tên buồn bỗng chợt thân.

Những gì đã qua
Gói ghém vào một cuốn phim chắc gì đã xong?
Ai có thể làm lại hôm qua
Cho anh bạn buồn không được phân vai trong kịch bản
Em đã từng vẽ nên hàng vạn giấc mơ ngớ ngẩn
khi ảo ảnh tan tành
chỉ biết lầm lụi nhặt từng mảnh vỡ về chôn

Nhiều đêm
Tình tự với nỗi buồn trong đêm
Em thấy anh qua những giọt trong veo như nước
Nỗi buồn thì rất thật
Còn hạnh phúc thì xa

Không hiểu cái gì đã nhặt em ra
Từ hố rác của rượu, chán chường, ê chề, và thất vọng
Những giọt đắng cay
như ánh mắt anh mang độc
rót buốt vào vết bỏng kiêu hãnh tổn thương.

Đêm hoang lạnh rất sâu
Cơn gió đi ngang không lời
Có một ngôi sao tận cuối chân trời
Em nhớ một ngôi sao phía bên kia ngày chưa mọc
Đã không bao giờ gặp
Như anh và em

Thôi nhé
Nỗi buồn đã ngủ say
Nỗi buồn thì ngây thơ
Và tình yêu vô tội (nhỉ ? )
Nhưng trong giấc mơ tội nghiệp
Vẫn trăn trở trên mình những vết hằn rỉ máu đỏ tươi.

Thôi nhé
Hãy gọi khẽ thôi
Để không cựa mình tỉnh giấc những vết thương.
Để anh không là muối
Em không là vết bỏng
Để thời gian nhổ những nhọn gai hồng em trót giẫm ngày qua.

(Tâm Carbon)

0 comments:

Post a Comment