Đoạn đường gần
Mà anh lại quá xa
Nỗi nhớ chông chênh bước dọc con đường nhỏ
Cái rét nào thở dài xao xác thế
Cho đoạn đường gần
Mà anh lại quá xa..
Những mùa qua
Gạch đá úp mặt buồn tênh
Đếm từng viên sỏi ngoan
Bước chân em mòn mỏi
Góc đường khuất
Em - và - nỗi nhớ
Lặng lẽ đi về
Lặng lẽ yêu thương
Chẳng dám vấn vương
Dù một cái nhìn nấn ná
Giấu lòng trong câu chào vội vã
Em sợ mình nông nổi trước anh
Thôi em cứ về
Với con đường sỏi đá của em
Cất sự lặng im trong cái nhìn biết nói
Ngước tầm mắt - trời xanh thăm thẳm thế
em chôn chặt lòng
Để đường càng gần
mà người bỗng càng xa..
(Tâm Carbon)
0 comments:
Post a Comment