This is default featured slide 1 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 2 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 3 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 4 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 5 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

Thursday, 12 November 2015

Mộng dưới trăng


Mộng dưới trăng

Ngoài đường lấp lánh ánh trăng thanh
Ánh sáng đung đưa phủ khắp thành
Anh nắm tay em đi nhè nhẹ
Sợ bước chân khuya động lá cành!

Em thấy hoa quỳnh đang tỏa hương
Dịu dàng man mác những yêu thương
Anh ơi, có phải hoa cũng biết
Dâng tặng cho đời bao vấn vương?

Em thấy hoa sen nở dưới hồ
Nụ hoa sương ngậm hãy chưa khô
Phải chăng hoa cũng như em vậy
Môi ướt mềm sắc son điểm tô?

Em thấy hàng cây đứng lặng im
Dáng gầy mong mảnh nét trang nghiêm
Thì ra, cây cũng đang chia sẻ
Tâm tình hai kẻ mộng dưới trăng!

(Khuyết danh)

Từ phía ngày nắng tắt


Từ phía ngày nắng tắt

Nơi em ở là phía ngày nắng tắt

Nỗi buồn nhiều như gió
Em ước được thả lên trời như bóng bay…
…Gió vẫn thổi, buồn phiền không mất nổi
Chỉ còn phía anh thôi
Em không nhớ đã gặp anh bao lần, bất kể khi nắng còn hay đã tắt
Để rồi đêm nay
Em cay đắng khi anh đẩy em bằng ánh mắt!
Ánh mắt anh - không - bay - được
Lòng em vỡ
Vỡ vào đêm chỉ thiếu một tháng trăng em tròn 19 tuổi
Em không nhớ đã thả bao nhiêu nỗi buồn buộc bằng tóc rụng
Tóc mỗi năm một mỏng
Em tức tưởi trở về khoảng trời bóng đỏ
Bóng chèn nhau
vỡ
Lòng em
vỡ
Em lầm lũi lại đến trước nhà anh nhặt xác nỗi buồn, đốt lên thành lửa
Rồi đi
Sau lưng em ngày nắng tắt

(Vi Thùy Linh)

Giang hồ


Giang hồ

Tàu đi qua phố, tàu qua phố
Phố lạ mà quen, ta giang hồ
Chẳng lẽ suốt ngày bên bếp vợ
Chẻ củi, trèo thang với... giặt đồ?

Giang hồ đâu bận lo tiền túi
Ngày đi ta chỉ có tay không,
Vợ con chẳng kịp chào xin lỗi
Mây trắng trời xa, trắng cả lòng...

Giang hồ ta ghé nhờ cơm bạn
Đũa lệch mâm suông cũng gọi tình
Gối trang sách cũ nằm nghĩ bụng
Cười xưa Dương Lễ với Lưu Bình.

Giang hồ có bữa ta ngồi quán
Quán vắng mà ta chẳng chịu về
Cô chủ giả đò nghiêng ghế trống
Đếm thấy thừa ra một gốc si.

Giang hồ mấy bận say như chết
Rượu sáng chưa thưa đã rượu chiều
Chí cốt cầm ra chai rượu cốt
Ừ. Thôi. Trời đất cứ liêu xiêu...

Giang hồ ta chẳng thay áo rách
Sá gì chải lược với soi gương
Sáng nay mới hiểu mình tóc bạc
Chợt tiếng trẻ thưa ở bên đường.

Giang hồ ba bữa buồn một bữa,
Thấy núi thành sông biển hóa rừng
Chân sẵn dép giầy, trời sẵn gió
Ngựa về. Ta đứng. Bụi mù tung...

Giang hồ tay nải cầm chưa chắc
Hình như ta mới khóc hôm qua
Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt
Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà.

(Phạm Hữu Quang)

Khuya quá rồi, anh hãy về đi


Khuya quá rồi, anh hãy về đi
Trả em một mình với không gian yên tĩnh
Nghĩ lại một thời
Ta đã yêu nhau

Về đi anh trăng đã lên cao
Hắt ánh bạc xuống dòng sông mộng ước
Nơi ấy-một thời ta đã cùng chung bước
Giờ của riêng ai
Giọt sương đêm rớt xuống vai

Ai sẽ là người ôm bờ vai ướt
Ai sẽ dìu em trên con đường phía trước
Xa nhau rồi anh hỏi lỗi tại ai?!
Về đi anh , em hiểu từ ngày mai

Bóng hình em sẽ thay bằng bóng hình nguoi khác
Anh đừng trách mình là người bội bạc
Xa em rồi cứ nhủ...tại em

(Khuyết danh)

Trong mỗi cánh hoa anh tặng em


Trong mỗi cánh hoa anh tặng em
Có quá nhiều những điều chưa dám nói
Anh lo cánh hoa không giữ nổi
Sức nặng của tình anh

(Khuyết danh)

Liễu mùa thu, chuyển rồi sắc tía


Liễu mùa thu, chuyển rồi sắc tía
Trong vòm cây chim ríu rít ca
Quan san muôn dặm quê nhà
Liễu rơi ngàn lệ xót xa xuân tàn
Dương liễu ơi dẫu dầy băng tuyết
Lá vẫn nâng tinh khiết mùa xanh
Người còn luyến bụi đô thành
Để cho dương liễu một mình trong mưa!

(Khuyết danh)

Chức cẩm hồi văn


Chức cẩm hồi văn

Dịch nghĩa của Tô Kiều Ngân

Chàng vâng chiếu vua đi đồn trú nơi biên cương
Tiễn chàng qua cầu, đường xa thăm thẳm
Ngậm sầu, ngăn lệ, trao chàng mấy lời
Đừng quên tình này dù xa cách
Một ra đi tin tức đành vắng bặt
Phòng không của thiếp xuân về chẳng ấm
Dưới thềm hoa rêu đã phủ xanh
San hô màng trướng đầy bụi bám
Buổi ấy chia tay lòng khiếp hãi nhường bao
Lo làm sao cho gặp lại được chàng
Xin được làm ánh trăng nơi biển xanh
Xin được làm mây lạnh trên đầu núi
Mây lạnh năm năm còn thấy được mặt chàng
Trăng biển năm năm còn soi dấu biên cương (nơi chàng ở)
Bay đi bay lại còn đến được gần chàng
Dẫu ngàn vạn dặm vẫn có thể thấy nhau
Thăm thẳm đường xa, núi non cách trở
Giận chàng còn mãi làm người khách nơi biên tái
Buổi ấy xa nhau lá hoa lau úa vàng
Ai tin bây giờ hoa mai đã trắng xóa
Hoa nghiêng ngả gặp mùa xuân sớm
Nỗi niềm xuân xui khó nói ra
Thùy dương rụng lá cũng vì chàng
Hoa rơi đầy đất ai người quét
Trước sân cỏ xuân tỏa mùi thơm
Ôm đàn Tần Tranh ra phòng họa
Vì chàng đàn trọn khúc Giang Nam
Gửi gắm tình này về phương Bắc
Phương Bắc sông núi xa xôi thăm thẳm
Vạn dặm tin chàng dứt hẳn rồi
Vật trang sức trên gối, nước mắt em thấm áo
Áo thêu vàng, lụa vẽ hoa cũng từng chịu ủ ê
Ba xuân hồng nhạn kêu qua sông
Cũng giống nỗi đau đứt ruột của một người xa cách
Đàn chưa dứt mà lòng dứt trước
Oán kết rồi, đàn vẫn chưa rồi
Chàng nhớ em tình nặng như núi non
Em cũng nhớ chàng chẳng lúc nào khuây khỏa
Dệt bức gấm này cúi dâng Thiên tử
Xin cho chồng con được sớm trở về.

織錦回文

君承皇詔安邊戍,
送君送別河橋路。
含悲掩淚贈君言,
莫忘恩情便長去。

何期一去音信斷,
遣妾屏幃春不暖。
璚瑤階下碧苔生,
珊瑚帳裏紅塵滿。

此時到別每驚魂,
將心何托更逢君。
一心願作滄海月,
一心願作嶺頭雲。

嶺雲歲歲逢君面,
海月年年照得偏。
飛來飛去到君旁,
千里萬里遙相見。

迢迢路遠關山隔,
恨君塞外長為客。
去時送別蘆葉黃,
難悟已經柳花白。

百花散亂逢春早,
春意催人向誰道。
垂楊滿地為君攀,
落花滿地無人掃。

庭前春草真芬芳,
花得秦箏向蓋堂。
為君彈得江南曲,
附寄情深到朔方。

朔方迢迢山難越,
萬里音書長斷絕。
銀妝枕上淚沾衣,
金縷羅裳縫皆裂。

三春鴻雁渡江聲,
此時离人斷腸情。
箏弦未斷腸先斷,
怨結先成曲未成。

君今憶妾重如山,
妾亦思君不暫閒。
織將一板獻天子,
願訪而夫及早還。

(Tô Huệ)


Bẻ cành liễu


Bẻ cành liễu

Chiếu lụa đẹp, trên đê đường tía
Tiễn người đi bốn phía ly ca
Bóng dành thú khách xa nhà
Hoa rơi phủ lớp sóng hoa chiều tàn
Chàng trai thổi vang câu "Bạch tuyết"
Thiếu phụ buồn, nếp hiện mi xanh
Chia tay bẻ tặng chân thành
Quan san chốn ấy cũng đành tuyết mưa.

(Ông Thụ)

Hồng hồng bạch bạch thủy trung liên


Hồng hồng bạch bạch thủy trung liên,
Xuất ố nê trung sắc chuyền liên;
Hành trực ngẫu không bổng hựu thục,
Tu hành diệu lý kháp như nhiên

(Tạm dịch)
Sen nở trong đầm đỏ trắng phơi,
Bùn nhơ không nhiễm sắc thêm tươi.
Thân ngay, ngó rỗng, gương đầy hột.
Cái lý tu hành cũng thế thôi.

(Khuyết danh)

Lẻ loi


Lẻ loi

Có một ngày
Đừng có một ngày
Bàn tay không nắm nữa bàn tay
Để hai mươi ngón
Buồn xa vắng
Cuộc sống rồi như tiếng thở dài

Sẽ có một ngày như thế không
Ôi câu hỏi lạnh đến nao lòng
Chiều nay
Phượng nở rồi em ạ
Cháy đỏ lòng anh
Bao nhớ mong
Phải chăng
Không có ngày như thế
Ở hiền
Chắc sẽ gặp lành thôi
Lòng anh
Dù rộng dài như bể
Vắng cánh buồm em
Cũng lẻ loi.

(Nguyễn Nhật Ánh)

Đồng dao trên đồi xanh


Đồng dao trên đồi xanh

Mặt trời rớt xuống
Trên hai má người
Sương mù mỏng mảnh
Rủ chân lên đồi

Có con bò vàng
Có con ngựa trăng
Một đồi cỏ xanh
Bao nhiêu là nắng

Có một loài cỏ
Thường thích đi xa
Bám chân người dạo
Lạc lối về nhà

Ta hát trên đồi
Nên thông im lặng
Ta ngủ trên đồi
Gối lên mây trắng

Mặt trời rớt xuống
Nên dã quỳ vàng
Có người áo trắng
Đi hái sương tan

(Đỗ Trung Quân)

Hoa cỏ may


Hoa cỏ may

Cát vắng sông đầy cây ngẩn ngơ
Không gian xao xuyến chuyển sang mùa
Tên mình ai gọi sau vòm lá
Lối cũ em về nay đã thu

Mây trắng bay đi cùng với gió
Lòng như trời biếc lúc sang thu
Đắng cay gửi lại bao mùa cũ
Thơ viết đôi dòng theo gió xa

Khắp nẻo giăng đầy hoa cỏ may
Áo em sơ ý cỏ găm đầy
Lời yêu mỏng mảnh như màu khói
Ai biết lòng anh có đổi thay?

(Xuân Quỳnh)

Mưa không giờ


Mưa không giờ

Mưa đêm vào giấc ngủ
Có một người bị ướt thức trong ta.
Nước mắt nhiều đến thế
Ta đã lau ướt đẫm một mùa hè

Vẫn chưa khô.
Dãy phố khuya già như trăm tuổi,
Gối đầu vào đêm mưa để thức.
Những người lái xe ôm cởi trần,

Chuông đồng hồ điểm lúc không không.

(Nguyễn Việt Chiến)

Thời xa vắng


Thời xa vắng

Thời buổi người ta yêu nhau như cơm hộp
Phóng xe thật nhanh... đến địa đàng
Cỏ cũng không xanh vì hè đường thiếu vắng
Bước chân em nhàn tản... đi về

Thời buổi mọi người đều phải xa quê
Giấu một tí văn chương trong túi làm quà
Đời sống có cần đâu-chữ nghĩa
Có khi buồn đến bút cũng... quên...

Anh yêu em-yêu một chút chán chường
Khi đi chợ xài sang hơn triệu phú
Thời buổi người ta yêu nhau như... giá cả
Nói thách càng nhiều-xuống giá càng nhanh

Thời buổi mà cái chết cũng không đành
Còn cái sống chạy loanh quanh không địa chỉ
Người ta yêu nhau-có cần đâu đời sống
Tỏ tình rồi mai mốt cũng... chia tay

Thời buổi gì-mà lúc nào cũng đắng
Mắt thì cay vì cát bụi vô tình
Người ta đánh đu với thời gian đã mất
Chỉ sẩy tay là tụt xuống tận... hư vô!

Thời buổi gì-mà chỉ thấy ngây ngô
Thương một chút đã thấy buồn ghê gớm
Xa một chút đã trùng trùng xa vắng
Hé môi cười đời sống đã như... không!

(Khuyết danh)

Làng quan họ


Làng quan họ

Tháng Giêng mùa hát hội
Áo nâu ướp hương trầm
Nón thúng quai thao rủ
Buông dài nếp xống thâm

Chen nhau sau khóm trúc
Trống cơm vỗ bập bùng
Mắt như dao cau ấy
Nhìn bên Đoài bên Đông

Cửa đình hồ bán nguyệt
Chị Cả tựa mạn thuyền
Anh Hai ngồi bẻ lái
Quan họ về trao duyên

(Nguyễn Phan Hách)

Khi người ta không còn yêu nhau nữa


Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Mọi lời giải thích
nào có cần đâu
khi người ta không còn yêu nhau
có lẽ tốt nhất nên im lặng

Vườn hoa đỏ trút màu thành hoa trắng
nhưng không là hoa trắng thuở ban đầu
khi người ta không còn yêu nhau
trăng đêm nào cũng lặn
quả mùa nào cũng đắng…

Thế giới đông người ư
nhưng thiếu vắng
khi người ta không còn nữa yêu nhau
giá như quên được nỗi đau
có lẽ đó là điều tốt hơn điều tốt nhất…

(Khuyết danh)

Mưa rơi phố cổ


Mưa rơi phố cổ

Một chiều lặng gió, mây trôi
Tôi về phố cổ tìm người năm xưa
Nhạt nhòa trời đổ cơn mưa
Phố xưa còn đó, người giờ nơi đâu?

Nhấp nhô mái ngói bạc màu
Rêu phong Phố cổ dãi dầu nắng mưa
phố dài hun hút gió lùa
Mưa giăng lối nhỏ đường xưa ướt mềm

Tôi về phố cổ tìm em
Phố xưa còn đó vẹn nguyên một thời
Tìm em, không thấy người ơi!
Mưa rơi phố cổ tim tôi ướt đầm.

(Lê Xuân Đạm)

Người dệt tầm gai


Người dệt tầm gai

Chúng mình ở hai miền
Ngày nào em cũng khóc...
Anh yêu của em ơi
Em yêu anh điên cuồng
Yêu đến tan cả em
Ào tung kí ức
Ngày dài hơn mùa
Em mong mỏi
Em (có lúc) như một tội đồ nông nổi

... Em nghe thấy nhịp cánh êm ái ân
Một làn gió thổi sương thao thác
Đêm run theo tiếng nấc
Về đi anh!
Cài then tiếng khóc của em bằng đôi môi anh
Đưa em vào giấc ngủ nồng nàn, quên đi những đêm chập chờn trĩu nặng
Ngày nối ngày bằng hi vọng
Em là người dệt tầm gai...
Em nhẫn nại chắt chiu từng niềm vui
Nhưng lại gặp rất nhiều nỗi khổ
Truân chuyên đè lên thanh thản
Ôi, sự trái ngược - những sợi tầm gai!
Không kỳ vọng những điều quá lớn lao
Em lặng lẽ dệt hạnh phúc từ nỗi buồn - những sợi tầm gai - không ai nhìn thấy
Gai tầm gai đâm em đau đớn
Em chờ anh mãi...
Tưởng chừng không vượt nổi cái lạnh, em đã khóc trên hai bàn tay trầy xước
Những giọt tâm hồn thấm xót mười ngón tay rớm máu
Ngay cả khi anh làm em buồn thảng thốt
Em vẫn hướng về anh bằng tình yêu trọn vẹn của mình
Dệt tầm gai đến bao giờ
Mỗi ngày dài hơn một mùa
Dệt tầm gai đến bao giờ?
Về đi anh,
Cài then những ngón tay trầy xước của em bằng Anh.

(Vi Thuỳ Linh)

Yêu là thương nhớ thế này sao?


Yêu là thương nhớ thế này sao?

Anh có em, anh có em quen rồi
Giờ quạnh vắng, ngôi nhà vô nghĩa quá
Anh không biết vì ai nhóm lửa
Thức một mình, ngủ cũng cô đơn

Đêm nay trời mọc một vầng trăng
Phố vẫn phố, người đi như nước chảy
Anh biết rẽ lối nào cho phải
Thôi đành về …
Trang sách lại buồn hơn .

Có tấm hình cặp mắt nhung đen
Bờ vai trắng còn rung nhịp thở
Nếu em biết nỗi niềm anh mong nhớ
Có hóa thành cô Tấm kề bên ?

Bạn đôi lần thoáng nhắc tên em
Anh mấy lượt toan theo đường lông ngỗng
Thấy xa nhau đã ngày hóa tháng
Em làm sao qua được biệt ly này .

Câu thơ anh, em không thể cầm tay
Nên giai điệu lại dội về thảng thốt
Đám mây kéo kín chân trời sốt ruột

Yêu là thương nhớ thế này sao ?

(Nguyễn Sĩ Đại)

Lặng thầm


Lặng thầm

Lúc chia tay có thể hết ngại ngần
nói hết những điều sâu lắng
Mong bạn đừng yên lặng
Giữ khoảng cách với tôi

Riêng một thời màu phượng cháy thôi
Có ngạc nhiên thấy tên mình trên cây bàng trước lớp?
Có một kẻ mộng mơ, học không cùng lớp
Viết tên người lên chiếc lá rất xanh

Năm cuối rồi chút thương nhớ mong manh
đếm ngày xanh theo từng chiếc lá
Phía cổng trường, đường chia nhiều ngả
Nơi nào là mình gặp lại nhau ?

(Khuyết danh)

Sáng nay chợt thấy thu về


Sáng nay chợt thấy thu về
Lá xao xác rụng, gió se mặt đường
Lưng trời xanh tựa màn sương
Mặt hồ với những nỗi buồn đuổi nhau
Người đi xa đã từ lâu
Mà mùa thu đến còn đau lá vàng
Lỡ dòng xuôi chuyến đò ngang
Dòng sông uốn những khúc buồn khúc vui
Tôi đi bên cạnh một người
Mà tâm hồn tận cuối trời mùa thu
Nếu đời là một dòng sông
Tôi xin là cánh bèo không bến bờ
Để mùa thu chẳng bao giờ
Gọi giông bão đến cho buồn thơ tôi.

(Khuyết danh)

Thu một tiếng cô đơn


Thu một tiếng cô đơn
Lá vàng bay lặng lẽ
Ly rượu nồng riêng lẻ
Cũng chẳng bớt buồn hơn

(Khuyết danh)

Dù rằng


Dù rằng...

Dù rằng một chữ cũng thơ
Dù rằng một thoáng cũng thừa xót xa
Dù rằng một cánh cũng hoa
Dù rằng một nửa cũng là trái tim
Dù không nói, dù lặng im,
Dù sao anh cũng thương đêm nhớ ngày.

(Nguyễn Bính)

Mộc lan bên thềm nhà


Mộc lan bên thềm nhà
Nở một bông trắng muốt
Bao nhiêu năm rồi, tôi sửng sốt
Cuối cùng em đã đáp lại tình tôi

(Thanh Tâm)

Những hoa hồng tím nhạt


Những hoa hồng tím nhạt

Những hoa hồng tím nhạt
Em có hiểu vì đâu?
Những hoa tím im lặng
Trên cánh đồng xanh màu?

Vì sao trên không trung
Chim sơn ca than khóc?
Vì sao đóa hoa thơm
Tỏa một mùi chết chóc?

Vì sao trên cánh đồng
Mặt trời buồn ảm đạm?
Sao trái đất quạnh hiu
Mang một màu xanh xám?

Vì sao anh đau khổ
Em hãy nói giùm anh
Em nói đi em hỡi
Vì sao em bỏ anh?

(Hendrich Heine)

Anh đi cùng người khác


Anh đi cùng người khác
Em lặng lẽ đứng nhìn
Chút tình đầu có thực
Hay chỉ là hư không?

(Khuyết danh)

Hồi ức


Hồi ức

Đi suốt con đường không tuổi
Mùa thu qua rồi mới hay
Nơi cuối trời người đốt lửa?
Bỗng dưng mắt mình sao cay
Có những nỗi buồn không cháy
Có nỗi buồn rong rêu
Hôm qua không là cổ tích
Thời gian bạc những dấu giày

(Khuyết danh)

Em biết hoa bằng lăng


Em biết hoa bằng lăng
Nở cùng hoa phượng vĩ
Nhưng bằng lăng rụng trước
Màu tím thường khó khăn

(Khuyết danh)

Mụ phù thủy


Mụ phù thủy
Mở quán hàng nho nhỏ
Mời vào đây
Ai muốn mua gì
Cũng có

Tôi là người khách đầu tiên
Từ bên trong
Phù thủy ngó ra nhìn
"Anh muốn mua gì?"

"Tôi muốn mua tình yêu
Mua hạnh phúc
Sự bình yên
Tình bạn.."

"Hàng chúng tôi chỉ bán những cây non
Còn quả chín
Anh phải trồng
Không bán"

(Khuyết danh)

Rượu hết hoa tàn bao giờ


1.

Rượu hết, hoa tàn bao giờ
Đúng lúc đang hứng làm thơ

Cuộc đời chỉ là quán trọ
Ta mệt, ta già trong đó

Đã thế, đời còn khuyên ta
Rằng đừng uống rượu, chơi hoa

2.

Một ông mù
Dắt một ông mù khác qua cầu

Cầu thì hẹp, sông thì sâu
Mấy lần suýt ngã

Thế mà bên đường ông phật đá
Còn ngửa mặt lên cười

3.

Ai ở, ai đi
Đừng trách nhau làm gì

Ai say, ai tỉnh
Cũng đừng cười chê, khó tính

Còn mùa hè, tôi mặc áo bông
Sao anh cứ phải bận lòng?

4.

Người ta bảo: trời cao
Sao thẳng lưng tôi không thể đứng?

Người ta đồn: đất vững
Sao tôi phải chiếc gậy cầm tay?

Người ta nói trời cao đất vững - đời này
Tôi không tin, và luôn cẩn thận

5.

Đừng vừa chạy vừa trách mình vội vã
Đừng vừa nghỉ vừa kêu: tôi mệt quá

Phải đi sao đều đặn hằng ngày
Phải biết quý cho mình mỗi giây

Vì có thể dù một giây anh đứng lại
Biết đâu anh đứng mãi!

6.

Tôi muốn mua tình yêu
Tình yêu không ai bán

Cái người ta muốn bán
Là nỗi buồn, không ai mua

Tình yêu, nỗi buồn, không bán, không mua
Đã có, suốt đời phải có

(Thơ cổ Triều Tiên)

Cả tượng thánh nhiều khi


1.
Cả tượng thánh nhiều khi
Người ta còn sờ tay, ve vuốt
Thế mà em bảo tôi
Em có chồng rồi
Không được chạm vào người em, có tội

2.
Cả trong những lời nói dối
Sự thật đôi khi cũng có ít nhiều
Quả tình em nói không yêu
Nhưng anh tin
Có thể em vẫn yêu một tí

3.
Ừ thì em
Hoàn toàn không yêu anh
Nhưng hoa Tatiban
Đẹp thế trên cành
Lẽ nào em không đến ngắm?

4.
Sông Hirôxê
Nước rất nông,
Đứng giữa dòng vẫn chưa ướt váy...
Hỏi một người lòng cũng nông như vậy
Làm sao tôi có thể yêu sâu?

(Thơ Haiku Nhật Bản)

Mưa xuân


Mưa xuân

Em là con gái trong khung cửi
Dệt lụa quanh năm với mẹ già
Lòng trẻ còn như cây lụa trắng
Mẹ già chưa bán chợ làng xa.

Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy
Hội chèo làng Đặng đi ngang ngõ
Mẹ bảo: "Thôn Đoài hát tối nay".

Lòng thấy giăng tơ một mối tình
Em ngừng thoi lại giữa tay xinh
Hình như hai má em bừng đỏ
Có lẽ là em nghĩ đến anh.

Bốn bên hàng xóm đã lên đèn
Em ngửa bàn tay trước mái hiên
Mưa chấm bàn tay từng chấm lạnh
Thế nào anh ấy chả sang xem!

Em xin phép mẹ, vội vàng đi
Mẹ bảo xem về kể mẹ nghe.
Mưa bụi nên em không ướt áo
Thôn Đoài cách có một thôi đê.

Thôn Đoài vào đám hát thâu đêm
Em mải tìm anh chả thiết xem
Chắc hẳn đêm nay giường cửi lạnh
Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em.

Chờ mãi anh sang anh chẳng sang
Thế mà hôm nọ hát bên làng
Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn
Để cả mùa xuân cũng nhỡ nhàng!

Mình em lầm lũi trên đường về
Có ngắn gì đâu một dải đê!
áo mỏng che đầu mưa nặng hạt
Lạnh lùng thêm tủi với canh khuya

Bữa ấy mưa xuân đã ngại bay
Hoa xoan đã nát dưới chân giày
Hội chèo làng Đặng về ngang ngõ
Mẹ bảo: "Mùa xuân đã cạn ngày".

Anh ạ! Mùa xuân đã cạn ngày
Bao giờ em mới gặp anh đây?
Bao giờ hội Đặng đi ngang ngõ
Để mẹ em rằng hát tối nay?

(Nguyễn Bính)

Monday, 9 November 2015

Con đường rừng xa hút


Con đường rừng xa hút
Bấy giờ đang tháng ba
Có một loài hoa rừng cánh li ti trắng muốt
Trên tóc em rơi rơi

đi trước một quãng thôi
mà em thật xa vời
tôi lặng lẽ theo dấu chân em bước
và em...
có lẽ chẳng bao giờ biết được
những cánh hoa kia cứ thế suốt đời
Rơi phủ xuống lòng tôi..

(Khuyết danh)

Miền Đông


Miền Đông

Đường về Miền Đông
Mù trôi như sông
Vừng dương lữ thứ
Ngủ mê trên đồng

Nửa mắt là rừng
Nửa mày là bể
Ta đi tìm quên
Mưa mờ trần thế

Mưa nâu gốc rạ
Mưa tía hoa đào
Vành khăn Soóng-cọ
Mắt dài đuôi lau

Phố núi làng sâu
Rượu bầu trám muối
Ta uống cùng ai
Nỗi buồn nghìn tuổi

Đá mòn dưới suối
Sỏi mòn dưới chân
Xin người đừng nhắc
Phương trời cố nhân

Rồi ta sẽ quên
Những rừng phù thuỷ
Những nẻo bụi hồng
Mệt nhoài đô thị

Con đường cô lẻ
Là đường miền Đông
Lòng ta như thể
Cánh chim muôn trùng...

(Blog Trăng xanh)

Chiếc


Chiếc

Một Chiếc đêm nguyệt quế
Thơm một Chiếc vườn cây
Chiếc phong linh khẽ lắc
Xôn xao Chiếc cửa gầy

Một Chiếc mưa đổ nhẹ
Chiếc dù nhớ đôi tay
Một Chiếc hoa hồng dại
Chiếc hôn nhớ môi ai

Một Chiếc xe cô độc
Buồn lắm Chiếc đường ơi
Hai Chiếc xe sánh lối
Hai Chiếc tim đứng ngồi

Một Chiếc nhà hoa tím
Hai Chiếc chân đi tìm
Một Chiếc cười lúng liếng
Hai Chiếc mắt chao nghiêng

Một Chiếc tình thư nhỏ
Khắc cốt cả Chiếc đời
Chẳng lẽ nào Chiếc dại
Cắn nhầm Chiếc dạ tôi

Một Chiếc trăng màu tím
Phả ấm Chiếc thư phòng
Chiếc lưng không ngủ đặng
Chiếc giường cũng ngóng trông

Chiếc bàn vuông bốn cẳng
Chiếc lá rung xiu xiu
Đồng hồ kim ba Chiếc
Xoay thành Chiếc đêm yêu

Một Chiếc…à…mong nhớ
Hai Chiếc…ơi..ngọt ngào
Ba Chiếc…hời…nồng thắm
Ngàn Chiếc tình cho nhau.

(Khuyết danh)

Lỡ bước sang ngang 02


Lỡ bước sang ngang 02

Giời mưa ướt áo làm gì ?
Năm mười bẩy tuổi chị đi lấy chồng.
Người ta: pháo đỏ rượu hồng
Mà trên hồn chị: một vòng hoa tang .
Lần đầu chị bước sang ngang,
Tuổi son sông nước đò giang chưa tường.
Ở nhà em nhớ mẹ thương
Ba gian trống, một mảnh vườn xác xơ .
Mẹ ngồi bên cửi se tơ
Thời thường nhắc: "Chị mầy giờ ra sao ?"
"Chị bây giờ"... nói thế nào ?
Bướm tiên khi đã lạc vào vườn hoang.
Chị từ lỡ bước sang ngang
Trời dông bão, giữa tràng giang, lật thuyền.
Xuôi dòng nước chảy liên miên,
Đưa thân thế chị tới miền đau thương,
Mười năm gối hận bên giường,
Mười năm nước mắt bữa thường thay canh.
Mười năm đưa đám một mình,
Đào sâu chôn chặt mối tình đầu tiên .
Mười năm lòng lạnh như tiền,
Tim đi hết máu, cái duyên không về.
"Nhưng em ơi một đêm hè,
Hoa soan nở, xác con ve hoàn hồn.
Dừng chân bên bến sông buồn,
Nhà nghệ sĩ tưởng đò còn chuyến sang .
Đoái thương, duyên chị lỡ làng.
Đoái thương phận chị dở dang những ngàỵ
Rồi ... rồi ... chị nói sao đây !
Em ơi, nói nhỏ câu này với em...
...Thế rồi máu trở về tim
Duyên làm lành chị duyên tìm về môi .
Chị nay lòng ấm lại rồi,
Mối tình chết, đã có người hồi sinh.
Chị từ dan díu với tình,
Đời tươi như buổi bình minh nạm vàng."

Tim ai khắc một chữ "nàng"
Mà tim chị một chữ "chàng" khắc theo .
Nhưng yêu chỉ để mà yêu,
Chị còn dám ước một điều gì hơn .
Một lần hai lỡ keo sơn,
Mong gì gắn lại phím đàn ngang cung .

Rồi đêm kia, lệ ròng ròng
Tiễn đưa người ấy sang sông chị về.

Tháng ngày qua cửa buồn the,
Chị ngồi nhặt cánh hoa lê cuối mùa.

(Nguyễn Bính)

Lỡ bước sang ngang 01


Lỡ bước sang ngang 01

Em ơi em ở lại nhà
Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương
Mẹ già một nắng hai sương
Chị đi một bước trăm đường xót xa .
Cậy em, em ở lại nhà
Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương
Hôm nay xác pháo đầy đường
Ngày mai khói pháo còn vương khắp làng
Chuyến này chị bước sang ngang
Là tan vỡ giấc mộng vàng từ nay .
Rượu hồng em uống cho say,
Vui cùng chị một vài giây cuối cùng.
Rồi đây sóng gió ngang sông.
Đầy thuyền hận,chị lo không tới bờ
Miếu thiêng vụng kén người thờ,
Nhà hương khói lạnh, chị nhờ cậy em.
Đêm nay là trắng ba đêm,
Chị thương chị, kiếp con chim lìa đàn.
Một vai gánh vác giang san...
Một vai nữa gánh muôn vàng nhớ thương.
Mắt quầng, tóc rối tơ vương
Em còn cho chị lược gương làm gì !
Một lần này bước ra đi
Là không hẹn một lần về nữa đâu,
Cách mấy mươi con sông sâu,
Và trăm nghìn vạn nhịp cầu chênh vênh
Cũng là thôi... cũng là đành...
Sang ngang lỡ buớc riêng mình chị sao ?
Tuổi son nhạt thắm phai đào,
Đầy thuyền hận có biết bao nhiêu người !
Em đừng khóc nữa, em ơi !
Dẫu sao thì sự đã rồi nghe em !
Một đi bảy nổi ba chìm,
Trăm cay nghìn đắng, con tim héo dần
Dù em thương chị mười phần,
Cũng không ngăn nỗi một lần chị đi .

Chị tôi nước mắt đầm đìa,
Chào hai họ để đi về nhà ai
Mẹ trông theo, mẹ thở dài,
Dây pháo đỏ bỗng vang trời nổ ran.
Tôi ra đứng ở đầu làng
Ngùi trông theo chị khuất ngàn dâu thưa.

(Nguyễn Bính)

Em ra vườn hái lá trầu


Em ra vườn hái lá trầu
Xin cây một quẻ em cầu lấy may
Trầu non đừng chạm đến tay
Dây xanh người níu một ngày ngờ yêu

Bói xin một chẳng mong nhiều
Trăng liềm ai nỡ cầm liều cho riêng
Em cầu ra chợ còn duyên
Dây trầu quấn quýt bên hiên nhà người

Dây trầu lạnh đến lệ rơi
Đừng têm cánh phượng ngả mời trăng suông
Qua vườn hái đẫm môi hôn
Một dây quấn quýt tâm hồn trầu cau

Em xin quả bói về sau
Ai chồng ai vợ thương nhau thế nào.

(Khuyết danh)

Em sang bên kia sông


Em sang bên kia sông

Em sang bên kia sông
những ngày mưa dằng dặc
hạt cốm xanh như ngọc
se dần trong lá sen.

Có muộn lắm không em
ngày qua không trở lại
bên kia vùng Thạch Bàn
trong mưa và trong khói
những ngả đướng lầy lội
em đi em nghĩ gì?

Đã qua cả mùa hè
chờ em, em chẳng tới
hết mùa thu ngắn ngủi
bây giờ đông đã sang.

Trách chi lòng em quên
điều anh chưa nói được
một tình yêu vô vọng
có giúp gì em không?

Sớm nay em sang sông
guốc mòn trên vũng lội
em bao giờ cũng vội
mưa đầy trời thế kia.

Gió bấc đã tràn về
em có mang áo ấm
mưa loang tờ giấy mỏng
có nhắc gì đến anh?

Em đi xuống Bát Tràng
nhìn lò nung lửa thắm
lòng anh như men rạn
vỡ trên bình gốm nâu
đường trơn em hay vấp.

Đừng trách anh nhắc nhiều...
nếu thấy chẳng cần nhau
lời anh, đừng nhớ lại
nhưng nếu lòng thương yêu
đừng quên anh vẫn đợi.

Vừa mong vừa sợ hãi
gặp nhau, rồi ra sao?
lá sấu rụng rào rào
nước dâng đồng bãi ngập
cầu đông, chiều tối lạnh
biết em về kịp không?

(Lưu Quang Vũ)

Tình yêu ai bán mà mua


Tình yêu ai bán mà mua
Ai cho mà lấy, ai thừa mà xin
Vậy mà phút ấy tôi quên
Trước em tôi đã cầu xin một lời
Em không nói cũng không cười
Không rót nước, đến mời ngồi cũng không
Mà trời thì lặng như đêm
mà đêm thì cũng lặng thinh như người
Lặng thinh đến toát mồ hôi
Chấp tay tôi chạy giật lùi trước em
Qua rồi cái phút cuồng điên
Để tôi chợt hiểu... lặng im là lời....

(Khuyết danh)

Nơi ấy


Nơi ấy

ở nơi ấy có một đồi mua tím
Có con đường đất mịn mát chân đi
ở nơi ấy có một rừng bưởi chín
Có người em bé nhỏ ngóng ta về

Tia nắng hạ sáng bừng trên lá cọ
Chim chào mào ăn hạt dẻ mùa thu
Rơm khô ủ những quả hồng chín đỏ
Ngọn gió chiều, hoa sở trắng như mưa

ở nơi ấy, suối thành sông mùa lũ
Xuyên qua rừng, ngập ướt cả bờ lau
Đèo nhựa trám tinh mơ em nhóm lửa
Sương mịt mù trước cửa, thấy em đâu

Gương mặt ấy, nụ cười bên lửa thắm
Quả doi rừng trong nón để phần nhau
ở nơi ấy vị măng vầu chẳng đắng
Củ sắn lùi ống nứa vẫn thơm lâu

Hoa chẳng sớm và trái không quá muộn
Xuân không nhanh và đông chẳng kéo dài
Mỗi khóm lá một hương rừng bí mật
Nắng đong vàng thung lũng tiếng ong bay

Tôi đã đi bao đường xa tít tắp
Bao mùa đông mùa hạ đã trôi qua
Bao cửa bể, xóm thôn, thành phố rộng
Một vùng quê nơi ấy ngỡ phai nhoà

Nếu em biết những gì tôi đã sống
Những buồn vui tôi đã có trong đời
Nếu em biết rằng tôi khác lắm
Buổi cùng em kiếm củi ven đồi?

Người ta bảo: cả em giờ cũng khác
Đã con bồng con dắt, nhớ chi tôi...
Có sao đâu: trái mùa thu vẫn thắm
Mây mùa thu vẫn trắng những chân trời

Nếu em biết rằng tôi, tôi vẫn nhớ
Vẫn là con suối lũ của rừng xưa
Con tu hú dưới lùm hoa chuối đỏ
Ngọn lửa hồng em ủ giữa chiều mưa?

Vẫn nguyên vẹn những quả rừng thơ dại
Đã dạy tôi biết chia ngọt sẻ bùi
Vầng trăng lớn mọc lên từ phía ấy
Ngọn gió rừng vẫn thổi giữa hồn tôi.

(Lưu Quang Vũ)

Hà nội vắng em


Hà nội vắng em

Thế là Hà nội vắng em
Anh theo các phố đi tìm ngày qua

Lối này ở cạnh vườn hoa
Nhớ khi đón gió, quen mà chưa thân

Phố này đêm ấy có trăng
Cùng đi một quãng, nói bằng lặng im

Phố này anh đến tìm em
Người qua lại tưởng anh tìm bóng cây

Phố phường đi khắp đó đây
Thêm yêu Hà nội vắng đầy cả em.

(Tế Hanh)

Hoa báo mưa


Hoa báo mưa

Gặp em, câu cuối cùng chưa nói
Buổi sớm qua rồi, sắp hết trưa
Cuối sân, bóng nắng như lưu luyến
Dừng lại trên chùm hoa báo mưa.

(Tế Hanh)

Bờ rào có bông hoa gì be bé


Bờ rào có bông hoa gì be bé
Không nhớ nổi tên
Thôi thì anh gọi
Hoa em
Trên trời có ngôi sao gì sáng lắm
Không nhớ nổi tên
Thôi thì anh gọi
Sao em
Con đường quen thuộc
Đi hoài không nhớ nổi tên
Thôi thì anh gọi
Đường em.

(Khuyết danh)

Em chẳng đẹp đâu


Em chẳng đẹp đâu

Em ơi! em chẳng đẹp đâu
Không tin cứ lấy gương tàu mà soi
Ừ thì có thắm làn môi
Ừ thì hai núm má cười, đã sao?
Thông minh, trán tất nhiên cao
Đã là con gái mắt nào chẳng xanh?
Kể chi suối tóc mát lành !
Cứ lười không cắt, tóc anh cũng dài
Bảo em son phấn là sai
Nhưng trời nắng đẹp, má ai chẳng hồng!
Chưa già, tất phải trẻ trung
Chị anh hồi sắp lấy chồng, chả thua!
Sao lại cười, rõ lạ chưa?
Hay là em ngỡ anh đùa trêu nhau?
Thật đáy mà, chả đẹp đâu!

(Đặng Huấn)