(Chợt thèm một ngày mưa nhỏ, cà phê, và lang thang Hà Nội ..)
Lá ngoài hiên rơi
Sau bữa cơm chiều
Khi mưa hát qua khung cửa
Tôi vẫn yêu những cơn mưa nhỏ
Gõ lanh canh như tiếng nhạc khô
Tôi mơ về buổi hẹn hò
Hà Nội cũng với cơn mưa nhỏ
Trầm ngâm … mặt hồ … ngày lặng gió
Tách cà phê Phố Cổ đắng không đường
Khói thuốc anh màu khói sương
Ngón tay gầy quá
Quán vắng người và nhạc khêu rất nhẹ
Tôi làm tặng anh một bài thơ
Giờ như một thuả xa xưa
Xa hơn dĩ vãng
Tôi nơi đây
Tháng ngày thiếu nắng
Hà Nội bây giờ chắc cũng còn lãng đãng trời đông
Anh nhớ gì không
Nghĩ đến gì không
Lá rơi dạo ấy
Mộng mơ biết mấy
Con đường Hoa Ban Tím dịu dàng
Anh và tôi lang thang
Hoàng hôn chậm chạp
Gió lộng tóc tôi
Anh mỉm cười …. không giải thích
Nhưng tôi biết
Trong mắt anh, tia nắng, rộn ràng
Giờ ngồi nhìn xa xăm
Tôi còn phân vân như dạo nọ
Cơn mưa nhỏ trở về
Mong manh hơi thở …
Cuối tuần thênh thang nỗi nhớ
Ngày xưa, ngón tay gầy, điếu thuốc
Màu khói sương
Tách cà phê Phố Cổ đắng không đường
Giờ im lặng
Thời gian thật loãng
Cơn mưa nhỏ lại về lơ đãng
Đánh thức hàng cây lá mới
Như tiếng gọi ngày xưa
Những giọt mưa
Lanh canh … lanh canh ...
Thấy thương Hà Nội
Và cũng nhớ anh….
(kieuphiyen)
0 comments:
Post a Comment