This is default featured slide 1 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 2 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 3 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 4 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 5 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

Friday, 26 May 2006

Cuộc sống diệu kì bạn có biết không?


"Cuộc sống diệu kì bạn có biết không? ". Cô em gái tôi đã mở đầu bài thơ của nó bằng một câu như thế. Ở đời có ai không một lần tự hỏi c'est quoi la vie?

Chiều nay, bên ngoài tấm kính cửa sổ phòng tôi, nắng và gió thổi ào ào rực rỡ đến ngỡ ngàng. Mặt trời ngạo nghễ làm viên dạ minh châu đỏ rực đi qua căn phòng thốc gió.

Tôi nghe bài hát của một thứ tiếng xa lạ, chỉ có cái điệp khúc da diết bất chợt làm tôi liên tưởng đến ba từ ái ân trong tiếng mẹ đẻ của tôi. Nếu có cảnh phim nào bạn xem có một chàng trai cầm tay cô gái và thốt ra một câu thật ngắn, thì đó chính là Anh yêu em.

Tự cổ chí kim bao người đã đến với nhau bằng câu nói ấy. Đời người có đôi lần hạnh phúc như khi nói ba từ ấy. Nhưng những giây phút hạnh phúc như thế trong đời mới hiếm hoi làm sao.

Thời gian dài thế mà chỉ cho tôi một cuộc đời.
Cuộc đời dài thế mà chỉ cho tôi một khoảng thời gian hạnh phúc.

Cuộc sống với tôi là những chuỗi ngày chờ đợi
Chờ đợi những giây phút hạnh phúc cho đến khi đi đến điểm cuối cùng
Như chờ viên dạ minh châu ngoài cửa sổ kia chạm vào đỉnh núi phía trước.

Thế giới này có hàng tỉ kiếp người, mỗi kiếp người một ngày, viên dạ minh châu của tôi mỗi ngày của nó đã chở hàng tỉ ngày của từng ấy người đi từ cánh đồng phía Đông sang cánh đồng phía Tây như thế. Nó mang cuộc sống của tất cả chúng tôi trên vai nên nó mới sáng rực rỡ như thế. Tinh hoa của chúng tôi, đau buồn, hạnh phúc, hỉ, nộ, ái, ố, hoan lạc của chúng tôi, tất cả đặt trên nó, vừa đẹp , vừa rực rỡ, vừa nóng bỏng, vừa chói lóa; một thứ đẹp nhưng không thể đến gần, một thứ cần thiết nhưng không thể chiếm hữu. Cái sức nóng của nó là hội tụ của những thứ tình cảm trên đời. Nếu một ngày nó tắt thì khi đó cuộc sống sẽ chết, và nếu một ngày cuộc sống không còn tình cảm thì viên dạ minh châu cũng sẽ chết.

Cuộc sống của chúng tôi nằm trên lưng nó. Nó rất công bằng, mỗi ngày chở đi của một người một ngày, không hơn không kém. Cho đến khi tôi không còn ngày nào để đưa cho nó , thì nó sẽ đem tôi đi. Về bên kia núi. Ở đó là điểm cuối cùng cuộc sống của tôi. Cái điểm mà mỗi ngày tôi vẫn đang chờ. Tại đó, nó sẽ mở ra một cánh cửa khác cho tôi và tôi sẽ đi vào đó. Nhưng sau cánh cửa đó thì không gọi là cuộc sống nữa. Ở đó là vĩnh hằng, mà cuộc sống với tôi thì không thể vĩnh hằng. Cho dù nó dài và rộng đến đâu thì cũng như biển, cuối cùng cũng có bờ có bến.

Tôi vẫn thích ngắm viên dạ minh châu mỗi ngày đưa một ngày của tôi đi. Trong hàng triệu tia sáng của nó, tôi tin có một tia sáng đốt lên từ cái ngày của tôi. Và cho dù tôi có đốt hết số ngày của mình thì viên dạ minh châu vẫn sẽ tiếp tục sáng bởi ngày của những người nối tiếp.

Ngày của họ sẽ không giống ngày của tôi. Cũng như hôm nay của tôi vốn không giống ngày hôm qua, và cũng sẽ không giống những ngày phía trước. Chỉ có tình yêu của tôi với anh sẽ không bao giờ thay đổi như viên dạ minh châu dù hôm qua hay hôm này thì vẫn sẽ rực sáng như thế và cho đến ngày mai vẫn thế.

Tôi không mong là tình cảm của tôi sẽ sáng trường cửu như viên dạ minh châu; Tôi chỉ có thể đảm bảo là nó sẽ cháy sáng trong tất cả số ngày mà tôi còn lại trong tay. Dù ánh sáng đó mãi mãi cháy một mình, mãi mãi chỉ có mình tôi ngồi ngắm, mãi mãi không bao giờ có thể lọt qua cánh cửa ở điểm cuối, mãi mãi không bao giờ có một ánh sáng khác vì tôi mà nó sáng và vì nó mà tôi sáng. Nhưng tôi vẫn sẽ đốt những ngày của tôi như thế; không bao giờ hối hận

Cuộc sống diệu kì bạn có biết không, diệu kì như viên dạ minh châu của tôi, diệu kì như những bí mật, những gửi gắm chứa đằng sau cái chói chang hào nhoáng của nó. Đằng sau nó là bóng tối, vĩnh viễn bạn không bao giờ hiểu nổi. Và vì thế em gái tôi nói " cuộc sống diệu kì bạn có biết không?

(Tâm Carbon)

Thursday, 25 May 2006

Em có thể không hiểu


Em có thể không hiểu

Gió – không cần biết mây phiêu bạt nơi nào
Cát – không cần biết biển rộng tới đâu
Trời – không cần biết cái lác đác của mưa ngâu
Không phải đoạn tình nào cũng đều phải có kết quả
Khói - không cần phải biết cái trống rỗng của bàn tay
Rượu - không cần biết cái khát trong cuống họng
Lệ - không cần biết cái yếu đuối của đôi mắt
Không phải mỗi con người đều nhất định phải hạnh phúc đâu em
Ngồi trong chuyến xe đêm của hồi ức
Từ từ cho dĩ vãng cuộn tròn
bỏ lại tất cả những rắc rối của hận và yêu
Cuối cùng để quyết định ra đi
Em, có thể sẽ không hiểu được sự lựa chọn của tôi
Em, cũng có thế không hiểu sự đau khổ trong tôi
Em, có thể sẽ không hiểu sự trầm lặng của tôi
Không phải nỗi đau nào cũng nhất định phải nói ra.

(Lời nhạc phim Dương gia tướng Taiwan)

Friday, 5 May 2006

Phố


Phố

Và thế là lại đến một mùa hoa
Cây ngọc lan cuối đường thơm rưng rức
Phố chẳng hoá nổi mình thành tất bật
Những rộng dài đan chéo phía sau lưng

Cứ lang thang
Mà chẳng hết một con đường
Những số nhà yên ắng
Heo may lạnh
Cồn cào nỗi nhớ một mùa đông

Ngày thở dài em có thấy không?
Mái tóc ấy níu hồn anh và phố
Ngọc lan nở thơm sâu từng hơi thở
Ánh mắt nào...
Anh luống cuống đỗ xe

Phố dài ngập những lá me
Vàng phía mùa thu đến sớm
Em thì ở phía mùa thu muộn
Anh ngơ ngác giữa đường nhặt gió heo may.

(kurtcobain_vn)

Lâu rồi cũng chẳng làm thơ


Lâu rồi cũng chẳng làm thơ
Lâu rồi cũng chẳng đợi chờ nhớ ai
Lâu rồi chẳng xoã tóc dài
Lâu rồi chẳng xỏ đôi hài xinh xinh
Giá ai để ý đến mình
Cũng về điểm lại má mình hồng hơn.

(doanminhhang)

Cơn mưa nhỏ


(Chợt thèm một ngày mưa nhỏ, cà phê, và lang thang Hà Nội ..)

Lá ngoài hiên rơi
Sau bữa cơm chiều
Khi mưa hát qua khung cửa
Tôi vẫn yêu những cơn mưa nhỏ
Gõ lanh canh như tiếng nhạc khô
Tôi mơ về buổi hẹn hò
Hà Nội cũng với cơn mưa nhỏ
Trầm ngâm … mặt hồ … ngày lặng gió
Tách cà phê Phố Cổ đắng không đường
Khói thuốc anh màu khói sương
Ngón tay gầy quá
Quán vắng người và nhạc khêu rất nhẹ
Tôi làm tặng anh một bài thơ

Giờ như một thuả xa xưa
Xa hơn dĩ vãng
Tôi nơi đây
Tháng ngày thiếu nắng
Hà Nội bây giờ chắc cũng còn lãng đãng trời đông
Anh nhớ gì không
Nghĩ đến gì không
Lá rơi dạo ấy
Mộng mơ biết mấy
Con đường Hoa Ban Tím dịu dàng
Anh và tôi lang thang
Hoàng hôn chậm chạp
Gió lộng tóc tôi
Anh mỉm cười …. không giải thích
Nhưng tôi biết
Trong mắt anh, tia nắng, rộn ràng

Giờ ngồi nhìn xa xăm
Tôi còn phân vân như dạo nọ
Cơn mưa nhỏ trở về
Mong manh hơi thở …
Cuối tuần thênh thang nỗi nhớ
Ngày xưa, ngón tay gầy, điếu thuốc
Màu khói sương
Tách cà phê Phố Cổ đắng không đường

Giờ im lặng
Thời gian thật loãng
Cơn mưa nhỏ lại về lơ đãng
Đánh thức hàng cây lá mới
Như tiếng gọi ngày xưa
Những giọt mưa
Lanh canh … lanh canh ...
Thấy thương Hà Nội
Và cũng nhớ anh….

(kieuphiyen)

Gai



Gai

Mai em đi rồi anh có biết chờ mong
Khi đứng nhìn những bông hồng trên sân
Dưới nắng vàng tê dại
Kiêu hãnh sắc gai, mảnh hồn con gái
Vị hương đầu mùa
Ai hái buổi thơ ngây
Nhói đầu tay, máu xước tình phai
Để nhung nhớ trải dài theo năm tháng
Em không giấu nổi nỗi buồn
Khi thấy đoá tươi bị đời hái bán
Giam mình vào những chiếc bình
Phiên bản khác của tình yêu
Rồi một hôm vàng úa buổi chiều
Thèm được sự chắt chiu mãi mãi...
Anh đâu hiểu muôn đời
Những nhọn gai sót lại
Cho dù còn hay chăng nụ thắm hoặc tàn phai
Trách làm gì
Nào trách được ai
Sẽ phải đến một ngày mai héo úa
Dù tình trọn cuộc đời hay lỡ làng phân nửa
Hồng vẫn thơm
Vẫn mầu hoa muôn thuở kiêu kỳ
Vết xước ngỡ ngàng...
Đau đớn gì mà không giữ nổi một người đi !

(kieuphiyen)

Tiễn người


Tiễn người

Làm sao ngừng được chuyến đi
Bước thời gian âm thầm giục giã
Tơi tãi rụng đầy xác lá
Mùa Thu nhẹ dần qua
Những con tàu hờ hững bỏ sân ga
Không đủ chật cũng lên đường vội vã

Đâu cứ gì lặng yên
Đâu cứ gì khăn vẫy
Một mầu áo bay cũng thấy đoạn trường
Khoé mắt tiễn đưa đăm đắm mùa sương
Lệ, hay ướt vì làn hương cay nhỉ

Những ngón tay vín vào nhau
Phải tách rời trong chốc lát
Bản nhạc vui hay buồn
Cho dù bất kỳ ai hát
Dở hoặc hay đều chua chát vị chia ly

Đã có lần anh đến, vui không nhớ được gì
Sẽ có lần anh đi, buồn làm sao đếm hết
Cả nắng vàng cũng không hay trước
Gió có về và chiều phủ đầy mây
Tình yêu nồng chất rượu hôm nay
Một viên đá cũng có thể làm men tan rã

Chuyến tàu đưa một người đến vùng xa lạ
Một người về băng giá biết bao lâu
Gót có hằn trên sỏi niềm đau ?

(kieuphiyen)

Monday, 1 May 2006

Hoàng hạc lâu


Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ
Thử địa không dư Hoàng hạc lâu
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản
Bạch vân thiên tái không du du
Tình xuyên lịch lịch Hán dưng thụ
Phương thảo thê thê Anh vũ châu
Nhật mộ hưng quan hà xứ thị
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.

(Thôi Hiệu)

Quê hương


Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ:
"Ai bảo chăn trâu là khổ?"
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao.
Những ngày trốn học
Ðuổi bướm cạnh cầu ao
Mẹ bắt được..
Chưa đánh roi nào đã khóc!
Có cô bé nhà bên
Nhìn tôi cười khúc khích..

Cách mạng bùng lên,
Rồi kháng chiến trường kỳ
Quê tôi đầy bóng giặc
Từ biệt mẹ, tôi đi
Cô bé nhà bên - (có ai ngờ)
Cũng vào du kích
Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
Mắt đen tròn (thương thương quá đi thôi)
Giữa cuộc hành quân không nói được một lời
Ðơn vị đi qua, tôi ngoái đầu nhìn lại...
Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi...

Hòa bình tôi trở về đây
Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày
lại gặp em
Thẹn thùng nép sau cánh cửa...
Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ
Chuyện chồng con (khó nói lắm anh ơi!)
Tôi nắm bày tay nhỏ nhắn ngậm ngùi
Em vẫn để yên trong tay tôi nóng bỏng...

Hôm nay nhận được tin em
Không tin được dù đó là sự thật!
Giặc bắn em rồi, quăng mất xác
Chỉ vì em là du kích, em ơi!
Ðau xé lòng anh, chết nửa con người!

Xưa yêu quê hương vì có chim có bướm
Có những ngày trốn học bị đòn, roi...
Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
Có một phần xương thịt của em tôi.

(Giang Nam)

Núi đôi


Bảy năm về trước, em mười bảy
Anh mới đôi mươi, trẻ nhất làng
Xuân Dục, Ðoài Ðông hai cánh lúa
Bữa thì em tới, bữa anh sang

Lối ta đi giữa hai sườn núi
Ðôi ngọn nên làng gọi núi Ðôi
Em vẫn đùa anh: sao khéo thế
Núi chồng núi vợ đứng song đôi!

Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tới
Ngõ chùa cháy đỏ những thân cau
Mới ngỏ lời thôi, đành lỗi hẹn
Ðâu ngờ từ đó bặt tin nhau.

Anh vào bộ đội, lên Ðông Bắc
Chiến đấu quên mình năm lại năm
Mấy bận dân công về lại hỏi
Ai người Xuân Dục, núi Ðôi chăng?

Anh nghĩ, quê ta giặc chiếm rồi
Trăm nghìn căm uất bao giờ nguôi
Mỗi tin súng nổ vành đai địch
Sương trắng người đi lại nhớ người.

Ðồng đội có nhau thường nhắc nhở
Trung du làng nước vẫn chờ trông
Núi Ðôi bốt dựng kề ba xóm
Em vẫn đi về những bến sông?

Náo nức bao nhiêu ngày trở lại
Lệnh trên ngừng bắn, anh về xuôi
Hành quân qua tắt đường sang huyện
Anh ghé thăm nhà, thăm núi Ðôi.

Mới tới đầu ao, tin sét đánh
Giặt giết em rồi, dưới gốc thông
Giữa đêm bộ đội vây đồn Thửa
Em sống trung thành, hết thủy chung!

Anh ngước nhìn lên hai dốc núi
Hàng thông bờ có con đường quen.
Nắng lụi bổng dưng mờ bóng khói
Núi vẫn đôi mà anh mất em!

Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo:
Em còn trẻ lắm, nhất làng trong;
Mấy năm cô ấy làm du kích
Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng?

Từ núi qua thôn, dường nghẽn lối
Xuân Dục, Ðoài Ðông cỏ ngút đầy
Sân biến thành ao, nhà đổ chái
Ngổn ngang bờ bụi cánh dơi bay

Cha mẹ dìu nhau về nhận đất
Tóc bạc thương từ mỗi gốc cau
Nứa gianh nửa mái lều che tạm
Sương nắng khuây dần chuyện xót đau.

Anh nghe có tiếng người qua chợ:
Ta gắng: mùa sau lúa sẽ nhiều
Ruộng thấm mồ hôi từng nhát cuốc
Làng ta rồi đẹp biết bao nhiêu!

Nhưng núi còn kia, anh vẫn nhớ.
Oán thù còn đó, anh còn đây
ở đâu cô gái làng Xuân Dục
Ðã chết vì dân giữa đất này!

Ai viết tên em thành liệt sĩ
Bên những hàng bia trắng giữa đồng
Nhớ nhau anh gọi: em đồng chí
Một tấm lòng trong vạn tấm lòng.

Anh đi bộ đội sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.

(Vũ Cao)

Cuộc chia ly màu đỏ


Ðó là cuộc chia ly chói ngời sắc đỏ
Tươi như cánh nhạn lai hồng
Trưa một ngày sắp ngả sang đông
Thu, bỗng nắng vàng lên rực rỡ:
Tôi nhìn thấy một cô áo đỏ
Tiễn đưa chồng trong nắng vườn hoa
Chồng của cô sắp sửa đi xa
Cùng đi với nhiều đồng chí nữa
Chiếc áo đỏ rực như than lửa
Cháy không nguôi trước cảnh chia li
Vườn cây xanh và chiếc nón trắng kia
Không giấu nổi tình yêu cô rực cháy.
Không che được nước mắt cô đã chảy
Những giọt long lanh nóng bỏng sáng ngời
Chảy trên bình minh đang hé giữa làn môi
Và rạng đông đang bừng trên nét mặt
- Một rạng đông với màu hồng ngọc
Cây si xanh gọi họ đến ngồi
Trong bóng rợp của mình, nói tới ngày mai
Ngày mai sẽ là ngày sum họp
Ðã toả sáng những tâm hồn cao đẹp!
Nắng vẫn còn ngời trên những lá cây si
Và người chồng ấy đã ra đi...
Cả vườn hoa đã ngập tràn nắng xế
Những cánh hoa đỏ vẫn còn rung nhè nhẹ
Gió nói tôi nghe những tiếng thì thào
"Khi tổ quốc cần, họ biết sống xa nhau..."

Tôi biết cái màu đỏ ấy
Cái màu đỏ như cái màu đỏ ấy
Sẽ là bông hoa chuối đỏ tươi
Trên đỉnh dốc cao vẫy gọi đoàn người
Sẽ là ánh lửa hồng trên bếp
Một làng xa giữa đêm gió rét...
Nghĩa là màu đỏ ấy theo đi
Như không hề có cuộc chia ly...

(Nguyễn Mỹ)