This is default featured slide 1 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 2 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 3 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 4 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 5 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

Friday, 24 August 2007

Nói với mưa


Nói với mưa

Xin mưa đừng rào rạt
Ðể suốt đêm mơ thấy một con người
Câu thơ em ướt mùa mưa cũ
Nhòa nhạt mất rồi
Khó có thể đem phơi

Mưa đừng rơi ..
Ðừng rơi..

Để đêm thu run rẩy giấc mơ
không có hồi kết thúc
Giật mình nắm tay mình thấy lạnh
Ngày xưa từng ấm hơn bây giờ

Chẳng biết tại sao mưa có thể gõ vào
những hồi ức xa xưa
Ôi thanh âm của mưa
Em lục lọi dò tìm chẳng từ nào tả nổi

Mưa lướt qua đời thành sông thành suối
Ký ức qua đời day dứt lênh đênh
Những điều chẳng chịu ngủ yên
Cứ đợi đêm mưa cồn cào thức dậy
Ai bảo mình nặng nợ với nhau vậy
Như giọt nước cuối thềm nặng nợ rong rêu ...

Cũng lạ phải không anh ?

Mưa làm trong lại trăm điều
Mà mắt kính gặp mưa thể nào cũng đục
Ði trong mưa em không trông thấy
phía trước mình
Chỉ thấy ngày xa xưa .....

Thôi thì thôi ...
Nhắm mắt bước qua

Dù biết đêm nay lại thấy anh với cái nhìn tháng bảy
Có một thời em đã từng ướt áo
Mình không bao giờ thức dậy
Nhưng kịp nhận ra
Trong cõi vô thường
Anh cũng vuột tầm tay...

(Khuyết danh)

Nhớ lại, đừng quên


Bỗng nhớ lại con đường xưa ta dạo
Cây co ro treo lá rét mùa đông
Tay em ấm cớ gì tôi dại dột
Lỡ buông ra sơ ý lá rơi thầm.

Bỗng nhớ lại những ngày xuân em ốm
Mới quen nhau tôi chẳng dám thăm nhà
Cứ quanh quẩn bên đường như mất trộm
Trái tim mình ai lấy kiếm chưa ra.

Bỗng nhớ lại cơn mưa chiều tháng bảy
Ta chia tay không rõ lí do gì
Chưa thấm thía những dòng mưa lúc ấy
Là những dòng mùa hạ sắp chia li.

Bỗng nhớ lại... Mọi điều sao giản dị
Tôi như em - vụng dại đến nao lòng
Chỉ cần một trong hai người biết nghĩ
Lúc bấy giờ ta dễ mất nhau không?

(Khuyết danh)

Cho người xưa


Cho người xưa

Đã lâu rồi anh không hò hẹn cùng ai
Thời gian cứ đuổi nhau trôi mãi miết
Kể từ ngày em ra đi biền biệt
Day dứt trong anh một nỗi mong chờ.

Anh yêu em nhưng quá đỗi dại khờ
Anh vụng dại nên để em vuột mất
Nỗi nhớ hanh hao ngay cả khi mơ không thành giấc
Những ngón tay gầy trải nỗi nhớ mong.

Em không về xanh lối cũ rêu phong
Khoảng trống trong tim không thể lấp đầy bằng một hình bóng khác
Thỉnh thoảng trên đường anh vẫn thường giật mình ngơ ngác
Thấp thoáng dáng người... có phải là em?

(Hương cỏ)

Lời cuối


Lời cuối

Em sẽ viết cho anh vần thơ cuối cùng
Về loài hoa long chong cuộn lăn trong gió
Về những hạt mưa đêm ướt đầm ngọn cỏ
Miền ký ức nào thân quen...

Em sẽ kể cho anh bí ẩn của biển đêm
Như trái tim em và hành trình anh tìm kiếm
Nơi bắt đầu niềm vui và sự chết lịm
Ngọn gió nào hanh hao...

Em sẽ viết về một vì sao
Em tìm được ở một bầu trời khác
Như đêm hè bất chợt cơn gió mát
Dù... chẳng của riêng em...

Biển mãi vào bờ mỗi lúc triều lên
Em phá nát những gì trong tay với
Đau khổ đi tìm miền trời xa dịu vợi
Rồi một mình... lặng đau...

Đừng níu giữ những gì đã của chung nhau
Nỗi đau thêm dài, quạnh vắng
Khói thuốc anh cay những hãy đừng đắng
Vì em...

(Nguyễn Trần Quyên Dy)

Tự thú


Tự thú

Em thẫn thờ
Khi tiếng kèn Saxophone réo rắt mỗi đêm khuya
Và cửa sổ phòng em còn để ngỏ
Trăng ở quá xa
Trăng mờ, không rõ
Bóng hình anh khuất nẻo phương trời

Em chông chênh trước cám dỗ cuộc đời
Đêm thì quá dài
Mà em thì nông nổi
Lỡ một khoảnh khắc nào
Em bội ước tình anh.

Có những giây phút cô đơn đến ngập lòng
Lại nghe bên nhà ai tiếng kèn réo rắt
Anh thì xa xăm
Mà cô đơn thì rất thật
Lỡ một khoảnh khắc nào
Trăng sáng phía vườn ai...

Nàng Tô Thị xưa kiên gan hóa đá
Đá kia vón lại giọt máu hồng
Nhưng anh ơi!
... Trái tim em có thể nào hóa thạch
Khi tiếng kèn...
... Anh thấu hiểu em không?

(Khuyết danh)

Từ yêu anh con phố yên bình


Từ yêu anh con phố yên bình
mùa quạnh vắng đã lâu
Đêm nay trời đầy sao
Em tự hỏi linh hồn anh ở đó?
Tiếng vĩ cầm của loài côn trùng nhỏ
Ngân nga mãi trong đêm...

Em không biết bao giờ trời bất chợt mưa
Cho muộn phiền thả trôi theo thuyền giấy
Chỉ biết đêm ngày mòn gót mỏi
ròng rã một cuộc chơi

Tiếng thở dài chùng xuống thật sâu
Nỗi buồn nhẹ tênh ngồi cạnh em không màu không mùi không vị
Từ độ ánh sao anh ngang qua rồi vụt tắt
Em có người bạn tên buồn bỗng chợt thân.

Những gì đã qua
Gói ghém vào một cuốn phim chắc gì đã xong?
Ai có thể làm lại hôm qua
Cho anh bạn buồn không được phân vai trong kịch bản
Em đã từng vẽ nên hàng vạn giấc mơ ngớ ngẩn
khi ảo ảnh tan tành
chỉ biết lầm lụi nhặt từng mảnh vỡ về chôn

Nhiều đêm
Tình tự với nỗi buồn trong đêm
Em thấy anh qua những giọt trong veo như nước
Nỗi buồn thì rất thật
Còn hạnh phúc thì xa

Không hiểu cái gì đã nhặt em ra
Từ hố rác của rượu, chán chường, ê chề, và thất vọng
Những giọt đắng cay
như ánh mắt anh mang độc
rót buốt vào vết bỏng kiêu hãnh tổn thương.

Đêm hoang lạnh rất sâu
Cơn gió đi ngang không lời
Có một ngôi sao tận cuối chân trời
Em nhớ một ngôi sao phía bên kia ngày chưa mọc
Đã không bao giờ gặp
Như anh và em

Thôi nhé
Nỗi buồn đã ngủ say
Nỗi buồn thì ngây thơ
Và tình yêu vô tội (nhỉ ? )
Nhưng trong giấc mơ tội nghiệp
Vẫn trăn trở trên mình những vết hằn rỉ máu đỏ tươi.

Thôi nhé
Hãy gọi khẽ thôi
Để không cựa mình tỉnh giấc những vết thương.
Để anh không là muối
Em không là vết bỏng
Để thời gian nhổ những nhọn gai hồng em trót giẫm ngày qua.

(Tâm Carbon)